Tình nhân hoàng kim
Phan_9
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô chạy nhanh đi nghe.
“Hân Lam…”
“Duẫn Thiên?” Vừa nghe được giọng nói quen thuộc, cô gọi nhẹ. “Quên gì sao? Em mang xuống cho anh…” Vừa đi đã gọi, nhất định là quên gì quan trọng rồi.
“Không phải! Anh có chuyện muốn cho em biết…”
“Chuyện gì?” Có chuyện gì mà lúc nãy không nói được, mà bây giờ lại phải gọi điện nói? Không rõ vì sao, trong lòng cô nổi lên một cảm giác quỷ dị.
“Em vừa rồi không nghĩ sai! Anh — hôn trộm em.”
“Hả?” Nghe được tiếng cười trong trẻo từ đầu bên kia, Nhan Hân Lam cảm thấy đầu mình như nổ ầm ầm, rồi trống rỗng, không nói nổi lời nào. Cho đến tận lúc lâu, rất lâu sau, tiếng “Tút tút” từ điện thoại mới kéo được cô tỉnh lại trong sự ngạc nhiên đến ngẩn người.
Cô không nghe nhầm chứ? Trừng mắt nhìn ống nghe trong tay, gương mặt phấn nộn của Nhan Hân Lam nhanh nóng đến chay, đáy lòng có phần xấu hổ nhưng chẳng nhịn được mà lại cười… Người này càng lúc càng giỏi rồi! Nói cái chuyện không biết là đùa hay thật đó xong, lại nhanh chóng cúp luôn, để mặc cho cô kinh hãi thế này.
Xong rồi! Tim cô đập nhanh quá, giống như sắp vọt khỏi họng đến nơi!
Tay ôm ngực, chậm rãi đặt lại ống nghe về chỗ cũ, Nhan Hân Lam ngẩn người ngồi trên ghế salon, đến tận khi…
Ring — ring —
Tiếng chuông chói tai lại vang lên lần nữa, cô bị dọa đến nhảy dựng lên, ngơ ngác mà nhìn cái điện thoại tạo tiếng động đáng sợ đó… Không lẽ lại là anh gọi?
Thật sự rất sợ lại là anh gọi đến, lại cho vài câu hù chết người, Nhan Hân Lam rề rà, không có dũng khí nhận điện thoại. Có điều đầu bên kia vô cùng kiên trì, hai mươi tiếng đã vang lên mà vẫn không chịu bỏ cuộc.
Quên đi! Đưa đầu ra thì vẫn một đao, rụt đầu lại cũng vẫn một đao. Hôm nay cô không nghe, cuối cùng cũng không thể trốn mãi mãi được! Vả lại, có khi lần này anh gọi là để báo, lúc nãy là đùa cả đấy…
Nghĩ rất AQ, lấy dũng khí, cuối cùng cô cũng nhấc máy —
“Muốn chết à! Bạn học à, mày bận đại sự quốc gia gì thế hả, sao lâu thế mới nghe điện thoại?”
Lập tức súng liên thanh vận hành hết công suất, giọng nói đầy giận dữ và trêu chọc Trần Giai Kỳ lọt vào tai cô.
A… Không phải anh! Âm thầm thở phào, nhưng lại có một chút mất mát không hiểu nổi. Không phải là anh à…
“Hân Lam?”
“Tao, tao đang nghe.” Vội vàng kéo lại tinh thần. “giai kỳ, mày tìm tao có việc gì à?”
“Ừa! Tao muốn nói, ngày mai quán không mở, mày không cần mang bánh đến.”
“Muốn nghỉ phép đi chơi à? Mày cũng lâu không nghỉ ngơi rồi, nghỉ hẳn thêm một hai ngày đi!” Dịu dàng cười nói, thực ra cô rất tán thành. Bạn thân cô có phần cuồng công việc, không chịu nghỉ ngơi, mệt lây cô cũng phải ngày ngày nướng bánh mang đến cung ứng, cũng chẳng được nghỉ.
“Đi chơi cái gì! Nếu vậy thì đã tốt rồi!”
“Làm sao?” Nhan Hân Lam nghe được cô bực tức gì đó, lo lắng hỏi.
“Ông già bắt tao ngày mai đi tiếp khách ăn cơm, cho nên phải nghỉ một ngày. Hầy… Tao xem có vẻ khả năng lớn là đi xem mặt đó!”
“Vậy à…” Vấn đề giữa bố con hai người thực sự là khó giải quyết, Nhan Hân Lam cũng chỉ có thể an ủi thôi. “Coi như là đi ăn miễn phí một bữa là được mà.”
“Cũng chỉ có thể tự an ủi vậy thôi… Được rồi! Không nói nhiều nữa, Chương học trưởng của tao đang tìm tao! Nhớ nhé! Đừng có nhắc đến chuyện này với cái thùng giấm to ấy đấy, bằng không da tao chắc chắn bị lột!”
“Biết rồi! Chính mày đừng để lộ sơ hở là được rồi. Bye bye!” Bật cười, Nhan Hân Lam kết thúc cuộc nói chuyện, rồi nhìn trân trân ống nghe trong tay, lòng bất giác nhớ đến câu nói của anh…
Anh —— hôn trộm em….
***
Hôm sau, trong quán trà kiểu Hồng Kông nổi tiếng —— Cúc Phương Lâu, bên trong một phòng bao cao cấp, một ông lão đang tức đến đỏ mặt chửi ầm lên ——
“Mày, mày… Mày ăn mặc cái kiểu quần áo gì đây?”
“Quần áo gì? Áo phông quần bò chứ gì!” Cười lạnh đáp lại, Trần Giai Kỳ cơ bản chẳng thèm quan tâm ông ta giận dữ gì. Thực ra cô cố ý mặc như vậy đấy!
“Về đổi lại bộ nào đó chỉnh tề rồi lại đến!” Nghiêm nghị ra lênh, Tôn lão quả thực bị đứa con gái út này làm tức tối đến bốc hỏa trong đầu rồi. Nhìn xem! Nó ăn mặc thiếu tôn trọng thế này, làm sao để cho Thiệu Duẫn Thiên để mắt được? Uổng công bắt nó đi cùng, không phải để cho hai người có cơ hội gần gũi à.
“Bố xác định?” Cố ý liếc qua đồng hồ, Trần Giai Kỳ cười nguy hiểm. Khà khà, ông già nếu thực muốn thế, thì cô cũng sẽ tích cực làm đứa con hiếu thảo vậy, phải làm theo thôi. Chỉ có điều, đợi cô thay xong quần áo rồi lại đến, chắc người ta cũng về từ sớm rồi.
“Mày…” Nhìn thấy ám hiệu liếc đồng hồ, biết đã đến giờ hẹn, cũng thừa hiểu âm mưu có cô, Tôn lão không nhịn được nản luôn, đang định mắng cho hết giận, nhưng tiếng “cốc cốc” vang lên bên cửa, ngay sao đó cánh cửa chạm hoa văn đã bị đẩy ra, một nhân viện phục vụ vô cùng tận tình đẩy khách quý đi vào.
“Duẫn Thiên, cháu đến rồi!” Tôn lão đổi sắc mặt như kịch mặt nạ Tứ Xuyên, vừa giận đã cười.
“Bác Tôn, thật ngại quá! Để bác phải chờ lâu rồi.” Cười nhàn nhạt, Thiệu Duẫn Thiên để phục vụ kéo ghế cao trước bàn, từ chối ý giúp đỡ của anh ta mà tự mình chống ngồi lên.
“Đâu có! Biết cháu hoạt động bất tiện rồi mà bác còn hẹn cháu ra ngoài thế này, là bác không phải!” Cười to sang sảng, Tôn lão lại tự trách mình không đúng.
Biết vậy sao còn cố xuất hiện? Mặt lạnh, Trần Giai Kỳ trào phúng thầm cười không ngớt trong lòng, hơn nữa từ lúc nhìn thấy Thiệu Duẫn Thiên bước vào đây, cảm giác buồn bực từ từ ngưng lại…
Hừ! Người này rõ ràng là không biết ông già sắp xếp ăn cơm xem mặt đấy chứ? Nếu biết mà vẫn còn đi, cô thực sự thấy quá không đáng cho Hân Lam! Có lẽ cô nên thay bạn thân làm rõ tâm tư hắn đi, nếu hắn không có ý với Hân Lam, vậy cũng phải nhanh chóng khuyên bạn thân đừng ngốc nghếch đặt hắn trong mắt nữa, đi tìm những người khác tốt hơn đi! Dù sao kết cục của nàng tiên cá cũng đâu có gì hay!
“Bác Tôn, bác đừng nói như thế!” Không để cho cuộc nói chuyện vô nghĩa này tiếp tục nữa, Thiệu Duẫn Thiên đảo mắt nhìn qua, một khuôn mặt có phần quen thuộc xuất hiện…
Là cô gái đó! Bạn của Hân Lam, tên là cái gì ấy nhỉ? Trần… Trần Giai Kỳ? Đúng rồi! Là tên này! Có điều, sao cô ấy lại cùng chờ anh với Tôn lão? Hai người này có quan hệ thế nào? Đột nhiên, con ngươi ôn hòa trầm tĩnh của Thiệu Duẫn Thiên lóe lên tia sáng, lại nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Vì buổi tiệc hôm đó, lúc một đám người đông gặp nhau Nhan Hân Lam nhanh chóng lấy lí do mời khiêu vũ để thoát đi mọi người truy hỏi, sau đó nhảy cùng một khúc xong, cũng rất nhanh cùng anh biến mất, đây chính là lí do quan trọng mà Tôn lão không hề có thời gian để giới thiệu con gái cho anh, Thiệu Duẫn Thiên tất nhiên không biết quan hệ của hai người rồi!
“Đúng rồi! Duẫn Thiên, bác giới thiệu cho cháu!” Phát hiện ánh mắt của anh đặt trên đứa con gái này, Tôn lão vội vàng giới thiệu. “Đây là con gái bác bác — Giai Kỳ, lần trước các cháu cũng gặp nhau ở buổi tiệc rồi, còn nhớ không?”
Con gái Tôn lão hả? Đuôi mày hơi nhếch lên, nhưng cũng lập tức hiểu được đây là kết quả phong lưu bên ngoài của Tôn lão rồi. Chứ không thì từ trước đến nay Tôn gia, theo như anh biết, chỉ có một đứa con duy nhất là Tôn Minh Vĩ mà thôi.
“À phải! Cháu cũng có ấn tượng.” Nhìn thấy cô gái nào đó ở sau lưng Tôn lão nháy mắt ra hiệu, bảo anh đừng nói chuyện hai người vì người nào đó mà đã quen từ trước ra. Thiệu Duẫn Thiên cũng không ngốc, lập tức mỉm cười gật đầu — là trả lời Tôn lão, nhưng cũng ý bảo với Trần Giai Kỳ là anh hiểu rồi.
“Ha ha… Vậy à? Tốt, tốt…” Ở bữa tiệc chỉ gặp lướt qua một chút, mà cậu ta đã có ấn tượng, chắc chắn là có ý quan tâm đến con gái ta rồi. Ha ha… Tốt lắm! Tốt lắm!
Tôn lão mừng rỡ trong lòng, trong lúc ăn cũng hữu ý vô tình khen ngợi điểm mạnh của con gái, lại tạo ra vài chủ đề để hai người nói chuyện với nhau, ý tứ làm Nguyệt lão vô cùng rõ ràng.
Thế này thì người ngốc đến mấy cũng không thể không nhận ra, huống chi là người tâm lý kín đáo nhạy bén như Thiệu Duẫn Thiên! Bất quá anh cũng không vạch trần, chỉ là nho nhã lịch sự cười đáp lại, thỉnh thoảng khơi vài chủ đề để cùng cô gái trợn trắng mắt nhìn đó nói vài câu.
Thấy hai người nói chuyện cũng vui vẻ, có vẻ rất hợp, Tôn lão vô cùng vui mừng, liên tục mời rượu mời thức ăn, bữa ăn cũng hết sức vui vẻ, không khí rất thoải mái. Cho đến lúc lâu sau, cuối cùng ông cũng nói ra trọng tâm của buổi gặp mặt hôm nay.
“Duẫn Thiên, hôm qua Tình Vân đã cho bác biết điều kiện của cháu.”
“Vâng.” Nhàn nhạt đáp lại, nhẹ nhấp một miếng nước, bất động thanh sắc đợi ông đáp lại — tuy là đã cầm chắc được 90% rồi.
“Cháu là một nhà lãnh đạo xuất sắc, Đông Hạo dưới sự lãnh đạo của cháu, nhất định sẽ càng ngày càng hưng thịnh.” Cười khổ, Tôn lão lại lần nữa than sao mình không được một đứa con trai như vậy, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. “Điều kiện cháu đưa ra, bác đều có thể chấp nhận. Bác sẽ cho người nhanh chóng soạn hợp đồng đưa cho cháu xem, nếu không có vấn đề gì, chuyện hợp tác này cứ quyết vậy đi!”
“Được ạ! Chúng cháu cũng xin đợi tin tức từ chỗ bác Tôn.” Nở nụ cười, anh đưa tay ra. “Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!”
“Đúng vậy! Hợp tác vui vẻ!” Cười ha ha, Tôn lão vươn tay bắt, đôi mắt sắc bén nhìn anh không chớp, sau đó mới rầm rì khẽ hỏi. “Duẫn Thiên, có thể nói cho bác biết, cháu còn tình cảm với Tình Vân không?” Con trai nhà mình cũng không phải không giỏi, nếu so ra, thực sự kém hơn rất nhiều người cũ này. Nếu thật sự để phụ nữ lựa chọn, chắc chắn phần lớn sẽ chọn cậu ta.
Thế nhưng minh vĩ thích chính là Tình Vân, người làm cha như ông, cũng không thể không nghĩ cho hạnh phúc của con trai. Bây giờ hai người cùng về nước rồi, chuyện lão già ông lo lắng nhất, chính là con dâu rồi sẽ vẫn hối hận lựa chọn trước đây, mà quay trở lại với Thiệu Duẫn Thiên.
Tất nhiên! Cái tình hình đó có phát sinh ra, thì điều kiện tiên quyết là, Duẫn Thiên đối với nó vẫn còn tình cảm, cho nên ông không nhịn được muốn hỏi, tình cảm của Duẫn Thiên ra sao.
Tình cảm với Tình Vân sao? Thiệu Duẫn Thiên nghe vậy, nhưng trong đầu lại hiện ra một gương mặt khác, một gương mặt ôn nhu xinh đẹp, lúm đồng tiền duyên dáng đáng yêu, đối với anh luôn là chăm sóc không hề nề hà, còn vui vẻ lôi kéo anh, “anh có muốn tiếp tục khiêu vũ không?”, một bóng hình duyên dáng trên sàn nhảy…
A… Quá nhiều những hình ảnh ấm áp, khiến người quyến luyến, nhưng tất cả đều tràn đầy phong thái của một cô gái, mà cô gái đó thì không phải tên Kỷ Tình Vân!
Nhận thấy được lo âu của ông lão trước mặt, Thiệu Duẫn Thiên lắc đầu cười khẽ. “Bác Tôn, cháu hôm nay và cháu trước đây, đã không còn là một.” Trải qua bao nhiêu năm tháng đó, không hề liên lạc, không hề trao đổi tình cảm, làm sao có thể có được tình cảm nóng bỏng trước đây? Cho dù ngày trước đã yêu sâu đậm, si mê đến mức nào, nhưng thời gian cũng như nước chảy, cuối cùng cũng đều bị rửa trôi hết.
Lại càng không nói anh là bị Kỷ Tình Vân bỏ rơi trước! Muốn anh đối với người đã bỏ rơi anh mà vẫn một mảnh chân thành, nhiều năm không oán không hối, thâm tình yêu thương, cái này cũng quá khó rồi!
Hơn nữa, anh giờ đã có… có… Nghĩ đến đây, Thiệu Duẫn Thiên bỗng nhiên nở một nụ cười đầy nhu tình, đáy lòng, trong đầu cũng toàn là khuôn mặt có lúm đồng tiền nhu mỹ kia.
“Bác hiểu!” Nghe ra ngụ ý của anh, Tôn lão cũng nhẹ lòng, mỉm cười buông tay ra.
Người này là người đàn ông tốt! Cũng không biết cô gái nào có phúc gả cho cậu ta? Không biết con gái mình có hi vọng không đây? Tuy vốn là mang theo để muốn đền bù cho cậu ta, để cậu ta không đến nỗi không quên được tình xưa mà đoạt lại Kỷ Tình Vân, nhưng hôm nay lại thật sự hi vọng con gái bất tài nhà mình được cái phúc ấy thật.
Ai da! Hóa ra Thiệu đại công tử đã không thương Kỷ Tình Vân rồi! Xem ra cơ hội của Hân Lam lớn hơn rồi đây! Trần Giai Kỳ ngồi bên cạnh nghe ngóng, không kìm được cười đầy nghiền ngẫm.
“Bác phải về chuẩn bị hợp đồng đây! Hai đứa ở lại nói chuyện với nhau nhé, bác về trước!” Cười ha ha, Tôn lão không nói lời nào đi nhanh ra khỏi phòng bao, cố ý tạo cơ hội cho hai người ở một mình.
Nhìn theo bóng ông biến mất sau cánh cửa, Trần Giai Kỳ trợn mắt mà la hét. “Thật không chịu nổi! Ông già này kiếp trước là Kiều thái thú đấy à?” Loạn điểm uyên ương phổ (*) a!
Nghe vậy, Thiệu Duẫn Thiên tao nhã cười nhạt. “Trần tiểu thư, không ngờ em là con gái bác Tôn.”
“Đại khái là khiếp trước tạo nghiệt đó mà!” Cho nên kiếp này mới bị phạt làm con gái riêng của ông già.
Xem ra hai cha con cô ấy có nhiều khúc mắc lắm đây! Nghe ra oán giận trong ngữ điệu của cô, Thiệu Duẫn Thiên chỉ cười cười, không bày tỏ ý kiến gì.
“Thành thật một chút, trước khi đến anh có biết bữa cơm này là xem mặt không?” Tay nâng má, Trần Giai Kỳ dò hỏi.
“Vừa này mới biết.” Nếu anh biết sớm, cơ bản cũng không đồng ý hẹn gặp.
“Rất tốt!” Nhận được đáp án vừa ý, cô vui vẻ gật đầu, không nghĩ ngợi gì buột miệng lại hỏi: “Anh với Hân Lam là thế nào đó? Có vượt qua giới hạn tình cảm bạn bè không vậy?”
“Đó là chuyện cá nhân! Anh không có nghĩa vụ trả lời.” Con ngươi co lại, Thiệu Duẫn Thiên không cho là anh cẩm phải đem chuyện tình cảm riêng tư của anh với Hân Lam kể lại cho người ngoài như con bé này — cho dù cô ấy có là bạn thân của Hân Lam chăng nữa!
Nghe thế Trần Giai Kỳ cũng hơi bực, nhưng vẫn nén tức, vẻ mặt nghiêm túc. “Nếu anh không có tình cảm với Hân Lam, vậy đừng đến gần cô ấy nữa, để cho cô ấy lấy toàn bộ tâm hồn chỉ đặt vào anh. Bao nhiêu năm đó là quá đủ! Em không muốn cô ấy lại giống như nàng tiên cá, yên lặng nhìn hoàng tử nhưng chẳng đòi hỏi gì mà chỉ có thể chờ đợi.” Nếu để cho cái đứa con gái chỉ cần trộm nhìn người ta đã hài lòng tiếp tục ngốc nghếch thế, thì sẽ biến thành bọt biển thật đây!
“Là ý gì?” Sao lại bao nhiêu năm? Sao lại bảo cô ấy lấy toàn bộ tâm hồn đặt vào anh? Nghe ra điểm bất thường trong lời nói, Thiệu Duẫn Thiên sắc mặt khẽ biết nhìn chằm chằm cô, muốn tìm lời giải thích.
Ô — có phản ứng này! Xem ra người này cũng không phải không có ý gì với Hân Lam!
Nhướng mày đắc ý, cô quyết định: phản bội bạn!, đòi hỏi yêu sách!. “Anh có biết tâm ý của Hân Lam với anh chứ?”
Tâm ý của Hân Lam … với anh? Bất ngờ, Thiệu Duẫn Thiên tim căng thẳng, giọng nói cũng như nghẹn lại. “Anh… rất muốn biết!”
Quả đúng là có ý mà! Trong lòng mừng rõ hoan hô, Trần Giai Kỳ trộm cười. “Anh là nhóm máu O âm tính đúng không?” Tuy là Hân Lam nói không muốn để cho anh ta biết, nhưng thực sự cô không nhìn được nữa, càng không nhịn được nữa! Hôm nay nhất định phải để cho người này biết rõ Hân Lam tốt cỡ nào với anh ta.
“Sao em biết?” Nhíu mày, Thiệu Duẫn Thiên vô cùng tin tượng trừ một số ít người biết anh có nhóm máu hiếm ra, bên ngoài cơ bản là không hề có ai biết cả, ngay cả báo chí cũng chưa từng đăng.
“Hân Lam nói cho em biết.”
“Sao cô ấy lại biết?” Rõ ràng anh còn chưa nói cho cô ấy biết! Thiệu Duẫn Thiên vô cùng kinh ngạc.
“Hà hà… Cái này cần phải kể từ đầu…”
___________________________________
Chú thích: Kiều thái thú – một nhân vật trong truyện tích nổi tiếng “Kiều thái thú loạn điểm uyên ương phổ”, xuất từ quyển thứ tám của “Tỉnh thế hằng ngôn” – Phùng Mộng Long. Đọc nội dung vắn tắt thì đây là một câu chuyện có nội dung khá là vui.
Kiều thái thú loạn điểm uyên ương ngày nay trở thành một thành ngữ, chỉ sự giải quyết gán ghép hồ đồ.
Nội dung câu chuyện thế này:
Trong một ngày hội chùa náo nhiệt, tú tài Tôn Nhuận sơ ý đánh rơi từ cảo (anh già viết thơ rồi đánh rơi), vừa lúc lại để thiếu nữ Lưu Tuệ Nương nhặt được, hai người nhờ đó quen biết, lại có tình cảm với nhau. Cùng lúc đó, một tú tài khác tên Bùi Chính cũng cùng một thiếu nữ khác tên Từ Văn Cô nhất kiến chung tình. Hai đôi tình nhân để tỏ tình ý, tặng nhau tín vật, không nghĩ đến trong hội chùa đông người lộn xông, lại có cha mẹ đi cùng, trong lúc vội vàng nhờ vả loạn lên, quạt trắng của Tôn Nhuận thì đưa Từ Văn Cô, khăn lụa của Từ Văn Cô thì lại đưa cho Tôn Nhuận; khăn của Lưu Tuệ Nương đưa cho Bùi Chính, còn quạt của Bùi Chính lại đến tay Lưu Tuệ Nương. Bởi vậy, Tôn Nhuận cứ nghĩ người mình thích là Từ Văn Cô, Từ Văn Cô cũng nghĩ người mình thích là Tôn Nhuận, mà Lưu Tuệ Nương cũng nghĩ mình yêu là Bùi Chính, Bùi Chính cũng tưởng yêu là Lưu Tuệ Nương. Vừa lúc trước đó, Tôn Nhuận và Từ Văn Cô, Bùi Chính và Lưu Tuệ Nương cũng có hôn ước, đều đang chờ gả, chờ cưới. Khi họ nghe được tên người đính ước, cũng nghĩ rằng chính là ý trung nhân, không khỏi mừng thầm.
Chuyện sẽ trở thành tréo ngoe và éo le như vậy nếu như không có điều này: Chị gái của Tôn Nhuận tên Châu Di và anh trai của Lưu Tuệ Nương là Lưu Phác đã đính ước từ lâu.
Lưu gia vì Lưu Phác bệnh lâu không khỏi, quyết định phải đón Châu Di vào cửa, bái đường xung hỉ, trước đó đã nói rõ, nguyên kiệu đi rồi nguyên kiệu về,(tức là làm hình thức thôi chứ không để động phòng thật), không ở lại Lưu gia.
Đến ngày đón dâu, Châu Di bất mãn cha mẹ xử lý như thế, lại sợ Lưu Phác bệnh không dậy được, cố giả bộ bệnh không chịu lên kiệu. Lúc này, vì Tôn Nhuận và tỷ tỷ dung mạo giống nhau, nên quyết định cho Tôn Nhuận giả gái, thay tỷ tỷ xuất giá. Lúc bái đường, Lưu gia vì Lưu Phác bệnh nặng không rời được giường, đành cho Lưu Tuệ Nương giả trai, thay huynh hành lễ. Lúc xong, Lưu gia lại rút lại lời nói, kéo Tôn Nhuận vào động phòng, rồi để Lưu Tuệ Nương vào bầu bạn (khổ cứ nghĩ hai đứa con gái thì làm gì được). Vào động phòng rồi, mới phát hiện người kia chính là người trong lòng từ lâu nhung nhớ, thế là phu thê giả thành thật.
Chuyện bị phát hiện, vậy là Lưu gia tố cáo Tôn gia “bán hàng giả”, Bùi gia nói Lưu gia “dung túng con gái gian dâm”; Từ gia đòi từ hôn Tôn gia… Mọi chuyện càng lúc càng lằng nhằng, không thể làm gì khác đành lôi đến công đường phân xử, nhờ Kiều thái thú xử án. Vì vụ án liên quan quá nhiều người, lại quá rắc rối, khiến Kiều thái thú căng cả đầu cũng không biết phân xử làm sao. Muốn theo ý cha mẹ hai bên cho đôi nào theo đôi ấy theo hôn ước ban đầu, thì bị mấy thanh niên đòi tự do hôn nhân phản đối. Muốn theo ý mấy anh chị để người yêu nhau sống với nhau, thì bị cha mẹ giữ gìn lễ giáo phong kiến phản đối. Trong thế khó xử, ông cứ xử loạn, kết quả, đúng lúc Lưu Tuệ Nương thì được gả cho Tôn Nhuận, Từ Văn Cô thì mang cho Bùi Chính.
Chương 10
“Cạch” cửa mở, người đàn ông không chút tiếng động đẩy xe lăn đi tới bên giường lớn trắng tinh mềm mại, đôi mắt đen thăm thẳm chất chứa vô hạn nhu tình mà nhìn kiều nhan ngủ say…
“Hân Lam…” Nghe Trần Giai Kỳ kể lại mà biết hết mọi chuyện, Thiệu Duẫn Thiên trong lòng đã thầm gọi cái tên này cả trăm ngàn lần, giờ nhìn thấy người ấy ngủ mới thanh thản làm sao, cuối cùng không nén được nữa mà bật ra.
Đến hôm nay, anh mới biết cô cũng từng là nạn nhân vụ tai nạn năm ấy, cũng biết cô là người năm ấy đã hiến máu cứu anh, lại là vào cái đêm cô đau đớn tận cùng chứng kiến người thân qua đời…
Thảo nào! Thảo nào lúc trước mỗi khi anh nhìn thấy cô lái xe, tinh thần vô cùng căng thẳng. Ai… Người thân đều qua đời trong tai nạn giao thông, khó trách cô lái xe cẩn thận đến thế.
Nhưng điều làm cho anh cảm động, thậm chí kích động là, khi anh từ lời Trần Giai Kỳ mà biết được tâm ý của cô, tình cảm của cô suốt bao nhiêu năm… Thiệu Duẫn Thiên anh có tài đức gì đây, mà bao nhiêu năm dù không hề hay biết, lại được một cô gái hoàn mỹ nhường ấy chân thành yêu thương?
Ôi… Vụ tai nạn ô tô năm đó, ông trời đã tàn nhẫn cướp đi của anh đôi chân, nhưng lại bù lại cho anh món quà tốt đẹp như thế, anh nên cảm kích chứ…
“Hân Lam, hóa ra em đã đợi ở bên anh rất nhiều năm, để chờ anh tìm thấy em…” Nhẹ giọng khẽ nói, Thiệu Duẫn Thiên ức chế không được kích động trong lòng, lặng lẽ cầm lấy bàn tay nhỏ bé tinh tế lộ ra ngoài chăn của cô, dịu dàng mà than thở. Bao nhiêu năm, em cam chịu đứng ở một nơi trong bóng tối nhìn anh mà tự vừa lòng, nếu không phải có một buổi sáng như vậy, anh bị kẹt trong rãnh không thể động đậy, em cũng không đến tiếp cận anh, mà hai chúng ta có lẽ cũng đã không ở bên nhau như vậy… Thực sự may mắn, hôm ấy anh bị mắc kẹt trong cái rãnh đó… Ôi… Có lẽ là ông trời cũng không thể nhìn được nữa, mới khẽ kéo một sợi dây phải không…
“Hiện tại anh đang rất kích động, phải ôm em vào lòng mới có thể chắc chắn mọi việc không phải là mơ… Em không ngại anh trèo lên giường ôm em chứ?... Ân, không nói sao? Không nói là đồng ý…”
Lần thứ hai rất bỉ ổi mà thừa cơ người ta ngủ say, không thể đáp lời, anh nở nụ cười, nhẹ nhàng mà cẩn thận, không làm kinh động người đang ngủ trên giường mà bò lên, chui vào trong chăn bông dày mềm mại, cánh tay dài trùm lấy cô gái ngủ say khẽ kéo vào lòng, không kìm được mà đặt nụ hôn thâm tình trên hai má phấn.
A… Không phải là mơ! Cô thực sự nằm trong lòng anh, anh hạnh phúc…
Ô… Thật là ấm áp… Toàn thân đều ấm, thật thoải mái…
Còn mơ màng chưa tỉnh, chỉ mơ hồ cảm nhận, Nhan Hân Lam không nhịn được thoải mái cọ cọ cái “gối”, sau đó mới hài lòng chậm rãi mở ra đôi mắt đẹp nhập nhèm….
“Duẫn Thiên…” Khuôn mặt tươi cười nhã nhặn tuấn dật đập vào mi mắt, cô còn cho là mình mộng đẹp chưa tỉnh, lầm bầm mỉm cười chào.
“Tỉnh rồi?” Nằm nghiêng bên người cô, ngắm nhìn nụ cười ngọt ngào lúc mơ màng của cô, Thiệu Duẫn Thiên cười đầy vui sướng, trong lòng vô cùng khẳng định cô còn chưa tỉnh ngủ, có khi còn đang nghĩ mình nằm mơ.
“Không phải! Em đang mơ…” Thanh điệu mềm mại tuyên bố chính mình hãy còn đang trong mộng, lập tức mày liễu khẽ nhíu, có chút phiền não. “Nhưng mà em muốn đi vệ sinh.” Nằm mơ có thể thật đến thế sao?
Thiếu chút nữa cười ra tiếng, Thiệu Duẫn Thiên phát hiện cô thường ngày dịu dàng, cẩn trọng là vậy, mà khi vừa tỉnh ngủ, lại giống như vô cùng mơ màng, không biết gì cả.
“Vậy đi thôi!” Nhịn đi vệ sinh cũng không tốt cho sức khỏe.
“Vâng.” Ngoan ngoãn đáp lại, rồi nghe lời bò xuống giường đi vào phòng tắm.
Nhìn theo cô bình tĩnh đi vào phòng tắm, Thiệu Duẫn Thiên bắt đầu cười cười đếm người: Năm, bốn, ba, hai…
“Rầm!” Cửa phòng tắm bị người mở ra rất bạo lực.
Đến rồi! Cười nhìn cô hoảng loạn chạy vọt ra hỏi phòng tắm, trên khuôn mặt thất thố kinh ngạc đôi mắt ướt mở trừng trừng, không tin nổi nhìn chằm chằm, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được cười nghiêng ngả.
“Anh, anh, anh sao… lại…” Đây không phải là mơ! Anh đúng là đang cùng giường với cô! Nhan Hân Lam mặt đỏ, cả một câu cũng nói không xong, nghĩ không ra là có chuyện gì đây?
Nhìn cô ngượng ngùng lắp bắp không nói được thành lời. Thiệu Duẫn Thiên cười chống người lên, đang định lấy gối để đệm lưng, lại bị cô lập tức bước đến nhanh tay làm trước, để anh thoải mái mà dựa vào.
“Cảm ơn!” Thiệu Duẫn Thiên cảm động mỉm cười, nhận khi cô còn chưa lùi lại nắm lại tay nhỏ tinh tế, kéo cô lên ngồi trên giường, dịu dàng dò hỏi. “Em rõ ràng đang vừa sợ vừa hoảng, còn đang vô cùng nghi ngờ anh, sao vẫn không quên chăm sóc anh vậy?”
“A?” Ngẩng đầu ngắm hai mắt như đầm sâu, Nhan Hân Lam như bị mê hoặc, không hiểu anh hỏi thế là sao?
“Hân Lam…” Nhìn cánh môi phấn hé mở của cô, bộ dáng bị mê hoặc đáng yêu này, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được rên rỉ.
“Gì, gì cơ?”
“Khép môi em lại, không thì anh lại muốn hôn em.”
“A!” Bị kinh sợ mà kêu lên một tiếng, cô nhanh tay che lại môi, dò xét từng chút ngó anh, mặt đỏ như bị thiêu… Anh, anh hôm nay sao lạ thế… Không không! Là từ tối qua bắt đầu là lạ!
Anh hôn trộm em…
Nghĩ đến câu nói tối qua của anh, hôm nay lại thấy anh chẳng hiểu thế nào mà lại nằm cùng giường với cô, Nhan Hân Lam lại càng đỏ mặt hơn.
“Duẫn Thiên, anh, anh rốt cuộc là làm sao vậy? Từ, từ tối qua tự nhiên thật kì lạ! Anh cố ý trêu em đấy à?” Xác định anh sẽ không làm càn, Nhan Hân Lam buông tay che môi xuống, rất sợ anh có chỗ nào không bình thường.
“Anh rất bình thường?” Mỉm cười, anh vẫn vẻ mặt thành thật. “Hân Lam, em yêu anh đúng không?” Tuy là câu nghi vấn, nhưng ý thì là khẳng định.
“Em… em…. Anh…” Bị câu hỏi bất thình lình dọa chết khiếp, cô tức khắc tim đập loạn, giống như bí mật cất giấu bao nhiêu năm bị vạch trần, trong chốc lát không biết đáp lại thế nào.
“Hân Lam, Giai Kỳ bạn em hôm nay đã kể hết cho anh rồi, bao gồm cả chuyện năm đó em hiến máu cho anh nữa.” Thấy cô hoảng loạn, Thiệu Duẫn Thiên bất ngờ siết tay ôm chặt cô vào ngực, giọng nói chất chứa xúc động.
Giai kỳ kể hết cho anh? Nghe vậy, Nhan Hân Lam mặt lập tức trắng bệch, sợ vô cùng sẽ bị anh nghi là cố tình có ý đồ tiếp cận anh, lo lắng, hoảng loạn lắc đầu thật mạnh, không hề chú ý đến cảm xúc lộ ra rõ ràng của anh. “Em, không phải em cố ý tiếp cận anh… Em không có ý đồ gì cả, anh đừng hiểu lầm…”
“Đồ ngốc!” Thấy cô căng thẳng, kinh hoảng, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được khẽ cười. “Anh thật đau lòng, em lại không có ý đồ gì với anh! Em phải biết, anh rất có ý đồ với em đó…”
“Anh, anh rốt cuộc là đang nói gì?” Đầu óc đã loạn cào cào, kinh hoàng mà nhìn nhìn anh.
“Hân Lam…” Bất đắc dĩ cười, thâm tình mà chân thành nói hết lời yêu. “Anh cũng yêu em!”
Dứt lời, anh bất thình lình cúi đầu trên đôi môi đỏ mọng, ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng, đã đặt một nụ hôn nồng nhiệt triền miên…
Không biết bao lâu sau, anh mới thở hổn hển mà buông cô ra, đáy mắt nồng đậm sắc dục…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian